kích động. Trước hết đặt chuyện này qua, chờ thêm mấy ngày nữa anh sẽ nói cho bà hay!”
“Ừ!” Cố Thiển Hi cũng không hoài nghi, thật thà gật đầu.
Lúc Tô Tuyết gọi điện tới báo cáo, Cố Thiển Hi đang ăn cơm trưa.
Bà nội Phó lôi kéo cô đi, nói rằng muốn bồi bổ cơ thể cho cô, vì thế Cố Thiển Hi phát hiện tất cả các món ăn trong nhà hàng đều được bày lên trên bàn. Bà nội Phó vẫn không quên hỏi lung tung này kia, hỏi Cố Thiển Hi thích ăn món gì! Thái độ ân cần như vậy làm cho Cố Thiển Hi cảm thấy có phải cô bị bệnh nan y rồi không, phải chă
giàn tập tạ
bàn bóng bàn
máy chạy bộ điện
ng đây là bữa tối cuối cùng?
“Ô hay!” May là bà nội được nuôi dạy đàng hoàng, cũng không nhịn được phỉ nhổ: “Nói lung tung gì vậy, những lời như vậy sau này không được phép nói nữa!”